Phần
1
Cõi âm
(19)
(Tiếp theo)
Giải thích cặn kẽ ý nghĩa, nhiệm vụ của từng ông Thập điện cho tôi nghe
xong, Huệ dẫn tôi đến trước vị Thập điện thứ mười:
- Xin giới thiệu với anh Phong đây là Ngài Diêm vương thứ mười, ngài Ngũ Đạo Chuyển Luân Vương. Chúng mình sẽ vào thăm Ðộng thập điện thứ 10 rồi sang thăm các trại, các khu, nơi sinh sống của những linh hồn ở cõi Âm.
Thấy tôi và Huệ đến, vị Diêm vương thứ mười niềm nở với Huệ nhưng lại hỏi
xoáy vào tôi:
- Cô Huệ dẫn gã người trần mắt thịt kia xuống đây có việc gì đấy? Đưa lão
về chầu ông vải hả? Lão cũng sắp tới số rồi đó! Cho lão xuống đây sớm để trần
gian đỡ chật đất!
- Bạn em muốn tham quan cõi Âm để biết.
Miệng nói, tay Huệ móc túi lấy ra biếu ông ta một xếp Ðô la nguyên đai
nguyên kiện còn sực mùi bột dong riềng ngai ngái, thứ bột nấu nhuyễn trộn pha
mực in lưới để in tiền âm phủ.
- Cô Huệ cứ vẽ, chỗ người nhà với nhau làm thế sao tiện!
Tuy mồm nói vậy nhưng thấy Huệ để xếp tiền lên cái đĩa mặt ông ta tươi roi
rói, niềm nở quay lại phía sau phẩy tay ra hiệu cho hai tên quỷ sứ đang mỗi tên
cầm một cây giáo chống chéo cánh xẻ trước cửa. Hai tên quỷ sứ tức thì thu lại
hai cây giáo đứng dẹp sang hai bên lấy lối để chúng tôi vào động. Hình như các
vị Diêm Vương rất thích ngửi cái mùi ngai ngái bột dong riềng của người trần
gian nên mặt mũi vị ta nở căng lên như quả bóng bơm căng hết cỡ.
Huệ dẫn tôi vào cái động tranh tối tranh sáng sâu hun hút lạnh lẽo, trên đỉnh
hang lập loè vài vệt sáng yếu ớt leo lét vàng vọt như lửa ma trơi của những
ngọn nến gây cảm giác ghê ghê, rờn rợn. Từng đám đàn ông, đàn bà, người già,
người trẻ, trẻ em kẻ nằm, kẻ ngồi lăn lộn khóc lóc, vật vã. Người không khóc
thì mặt buồn rười rượi vẻ nhớ nhà, nhớ trần gian.
Tôi bèn hỏi bâng quơ:
- Trại tị nạn hay sao ấy nhỉ?
Huệ bảo:
- Ðây là địa điểm tập kết những linh hồn để Diêm vương phân loại ra người
mắc tội nhiều, tội ít sau đó đưa về các ngục, nơi ở cố định, hoặc các ngục hình
đối với linh hồn phạm tội nặng.
Ði một thôi dài mới thấy ánh sáng, mới thấy trời và đất, mới thấy thấp
thoáng bóng người đi lại nhởn nhơ như đi xem hội, thực ra họ đang đi làm một
việc gì đó và làm cho ai, rất khó suy đoán. Người bê đất đắp thành những cái
nấm to để trồng khoai lang ụ, người tìm hót những bãi phân trâu vung vãi hai
bên rệ đường, rệ đê, bãi cỏ.
Tôi bèn hỏi Huệ:
- Dưới này cũng cày cấy hay sao mà người ta đi hót phân?
Huệ trả lời:
- Trần sao âm vậy! Nhưng không phải họ hót phân để bón ruộng đâu, hót phân trâu
về nấu cám nuôi lợn đấy!
Ngỡ mình nghe nhầm. Không, tôi không nghe nhầm, câu Huệ nói nguyên văn như
thế. Tôi lơ mơ nhớ có thời kỳ người ta từng “nhập khẩu” cách trồng khoai ụ của
Mao Trạch Đông để có củ to, nuôi lợn bằng cứt trâu cho đỡ tốn cám(!). Kia nữa,
một đoàn người đang dàn hàng ngang đập đất. Những chiếc vồ lười biếng đồng loạt
giơ lên cao và đứng im cho đàn quạ khoang bay qua đậu trên quả vồ nghỉ chân.
Khi những chiếc vồ đồng loạt đập xuống đất thì đàn mối dưới đất kéo đến bu kín
lấy quả vồ để gặm gỗ!
Thấy là lạ, tôi bảo:
- Hay nhỉ, họ diễn thế kia để quay phim hay sao hả em?
Tay Huệ bê lấy miệng cười khúc khích, mắt liếc xéo sang tôi chế giễu:
- Anh Phong không phải là người nữa, ngợm mất rồi. Linh hồn không ăn cơm ăn
gạo, không may mặc áo quần gì sất, họ chỉ “ăn hương ăn hoa”, ăn những ngôn từ
hoa mĩ của lũ quỷ sứ cũng đủ no một bụng tư tưởng lập trường để mộ đạo, để tụng
kinh ca ngợi, còn tiền bạc, của cải tất tật dành phần cho các vị Thập điện ông
Diêm Vương thụ hưởng! Ðây là Diêm Vương hành tội những kẻ khi ở trần gian làm
ăn chểnh mảng, dối trá, lười biếng đó.
Âm ty mà nơi nào cũng thấy trồng hoa, trồng cây cảnh, hình như để cho các vong
hồn “sống khôn chết thiêng ăn hương ăn hoa”; cây cảnh để cho quỷ sứ và thập vị
Diêm Vương thưởng ngoạn. Vì không được ăn thật nên các linh hồn sinh ra làm
việc biếng lười trễ nải như vậy chăng? Ấy là tôi suy diễn liều ra thế, đúng hay
sai cũng không biết nữa, Cũng không muốn hỏi Huệ, vì hỏi bất cứ vấn đề gì cũng
bị Huệ chế giễu, nhạo cười, cứ như tôi là thằng ngu nhất trần đời.
HXH
(Còn
nữa)