Thứ Ba, 9 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                 Phần 1

                              Cõi âm (52)

 

Tiếp theo

Vừa trúng cử hội đồng nhân dân phường, con trai cụm trưởng xung phong đảm nhiệm luôn công tác quân sự của phường. Chuyên việc gọi thanh niên đi đăng ký, khám tuyển nghĩa vụ quân sư để nhập ngũ. Một năm hai lần. Không biết mấy ông chính quyền nhìn thấy năng lực, tài cán đến mức nào của một ông lão trên năm mươi tuổi chưa học hết cấp phổ thông trung học, đã hưởng lương hưu còn xông ra tranh việc làm của lớp trẻ đang có trong tay bằng đại học, để các cháu phải dấn thân sang tận xứ Malaysia, Đài Loan quét đường, đẩy xe rác, làm Ôsin... Tre  không chịu già còn kẽ nào cho măng mọc? Các vị giáo sư từng dạy dỗ các em cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ chất xám trí tuệ mà các thày mất bao công sức đào tạo ba, bốn năm trời bỏ phí bỏ hoài; phát buồn cho cái mớ đời nhố nhăng, nhỏ nhen đen bạc giữa thế kỷ gọi là văn minh, tiến bộ coi các thế hệ trẻ là vốn quý của đất nước, của dân tộc?

Sẵn gien di truyền từ ông bố Phùng Văn Phi, Phùng Văn Phỉ (tên con trai cụm trưởng) lọc lõi ngay từ khi được giao phụ trách lập danh sách gọi, khám, tuyển nghĩa vụ quân sự cho UBND phường.

Nhiều gia đình thấy con tuổi 18 rồi mà vẫn làm như nó còn non nớt, chưa đủ trưởng thành để bước ra trường đời, muốn lưu con ở nhà vài năm nữa cho cứng cáp, giỏi dang thêm bằng sự luông chiều, cưng nựng. Nghĩa vụ quân sự chẳng làm trước thì làm sau, đằng nào cũng sẽ làm. Vậy là họ đến thăm nhà Phỉ bằng cái phong bì cũng khá chăng chắc tay:

- Gia đình tôi mong chú chiếu cố hoàn cảnh, cho cháu nó hoãn khám tuyển nghĩa vụ năm nay, sang năm cháu sẽ khám, sẽ đi để rèn luyện!

Làm ra vẻ quan trọng, cứ như nước Mỹ sắp bị khủng bố thêm ngày 11 tháng 9 lần nữa đến nơi, cần phải tổng động viên gấp để bổ xung quân cho Liên hợp quốc đi cứu nước Mỹ! Phỉ làm nghiêm bộ mặt như mặc niệm, ra vẻ ràu ràu trên đầu đội khăn tang, rủ rỉ với vợ chồng người xin hoãn nghĩ vụ quân sự cho con:

- Khó hoãn lắm anh chị ơi, luật nghĩa vụ quân sự là nghiêm nhất đấy.

- Vẫn biết rằng thế chú ơi! Luật nhà nước là nghiêm minh rồi! Thôi thì trăm sự nhờ chú cả, ở dưới này chú che chở cho, chứ cấp trên ai biết? Cũng vì thương cháu còn non dại, chú giúp chúng tôi, cho cháu tạm hoãn năm nay…

Cái phong bì có nhân hành, nhân thịt, nhân giò, nhân chả trong đó nó nhờ hộ thì làm gì cậu ấm chả được hoãn nghĩa vụ công dân một vài năm!

 

Phi có bộ mặt khá là thổ phỉ. Cái đầu phình bên trên như đầu đứa trẻ bị còi xương. Vì to bên trên nên má và cằm phải hóp lại thành hình lưỡi cày. Anh mũi cà chua đỏ hắt thành ba múi lúc nào cũng chõ xuống chành choẹ với cô em mồm cá ngão. Chành choẹ không được đành ôm nỗi tức tối đầy vơi hếch lên trút bầu tâm sự cùng chị mắt lươn ti hí: “Thế có tức không cơ chứ! Chị em mình quan trọng là thế mà nó dám coi thường”. - Chị mắt lươn hấp ha hấp háy hỏi: “Gì thế cậu em? Lúc nào cậu em cũng tức tối đầy vơi thế? Quên tất mọi sự đời đi thì mới sống lâu được”. Anh mũi cà chua sụt sịt thổn thức: “Dù có tổn thọ em cũng làm ra nhẽ cho nó biết tay. Này nhé, miếng nào ngon thì chị nhìn thấy, mùi gì thơm thì em ngửi được, nó có biết cái gì đâu. Thế mà nó ăn như hổ đổ đó chả nhớ tới chị em mình. Chị có biết mỗi ôtô vôi đỗ bán ở đấy phải như thế nào với nó không? Này nhé: Ngoài việc nó nốc bia ừng ực ra họ còn phải nộp lệ phí cho nó mỗi xe 20.000đ/ ngày. Cái ao tù ấy nó vừa bán hơn trăm cây vàng xong. Rồi cái nhà xí công cộng nữa. Trên hai mươi mét vuông đất chứ năm ba chục phân đâu mà bảo nó nuốt chửng được. Nó đánh bùn sang ao nhập vào nhà lang Ðỗ rồi. Tiền nong ra sao chỉ mảnh đất nhà xí ấy biết được. Ðấy là mới thông kê sơ sơ ba thứ chị nhìn ra, em ngửi thấy. Còn những vụ đi tối về sớm như bắt bọn đánh bạc ở mấy xưởng mộc thì sao? Họ đánh bạc, thấy nó đến hô nhau bỏ của chạy lấy người, nó vơ tất đem nộp đi đâu chỉ có nắm tiền ấy biết? Phạt những nhà xây dựng trái phép nữa. Ngày chưa có đội kiểm tra xây dựng, phạt nhà người ta, thu chi đều do nó cả, rồi tiền quyên góp từ những cơ sở sản xuất ủng hộ cho trang thiết bị nhà văn hoá nữa... sắm được ba cái quạt Tàu địa phương đã hết nhẵn tiền!”. Anh mũi đỏ kể đến đó làm chị mắt lươn nổi ba máu sáu cơn lên: “Ghê gớm thật, một thằng tép riu còn ngang nhiên thế thì hỏi rằng... hỏi... ra... ằng…!”. Xem ra chị mắt lươn muốn làm cho ra nhẽ nhưng cũng lực bất tòng tâm ... Ô hô.. hi hi…! Chỉ tội cho gia đình nhà lang Ðỗ lên bờ xuống ruộng vì bị bà con dân phố kiện đòi mảnh đất nhà vệ sinh công cộng kia cả chục năm trời nay!

                                   HXH

(Còn nữa)

 

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ