- Em ơi chị bảo này!
Em quay lại, thấy một bà chị người đẫy đà phốp pháp đứng trong sân ngôi biệt
thự vẫy vẫy tay. Trông chị ta mới hoành tráng làm sao. Mông rõ ra cái bộ mông,
ngực đồ sộ cái bộ ngực, hệt như Ma đam các ngài sứ quán phương Tây bự mỡ, núng
nính phân rõ hai cái múi mông xệ xuống tận kheo chân. Bộ ngực thì thôi rồi khỏi
phải “phân tích”! Nó “Ngực em chót vót Ba Vì/ Làm tôi chết đứng một thì trẻ
trai...” như chính thơ của bác tả. Em quẩy đôi quang gánh quay lại, đi đến
xem chị ta có gì bán. Chị ta ra mở hé cánh cổng. Em hỏi:
- Chị cần lau nhà, lau cửa kính hay dọn dẹp đồ đạc?
Chị ta xua
xua tay:
- Không nhờ em làm những việc ấy, việc này nhẹ lắm, tiền công chị
trả em cao gấp mấy lần làm những việc dọn dẹp. Cứ vào nhà uống nước cái đã, rồi
em sẽ biết.
Em theo chị ta vào sân, quăng
đôi quang gánh sau hòn non bộ hình bầu dục nước trong veo, có mấy đôi cá chép
vàng đang nổi lên mặt nước thi nhau con hớp, con ngáp nhấp nha nhấp nháy trông
vui mắt đáo để. Rồi chị ta dắt em đi qua mõm con chó becjê to như con bê.
Con chó đứng dựng hai chân sắp “hôn” vào má em thì bị cái xích giữ lại không
cho nó được toại nguyện tặng em cái hôn. Chị ta dẫn em vào phòng khách, chỉ cái
ghế xa lông Tàu bảo em ngồi, mời em uống ly nước quả ép đóng hộp mát ơi là mát.
Sau đó chị ta vào buồng đem ra một cái hộp hình chữ nhật bằng cuốn sách đại,
đặt trước mặt em.
- Em biết cái gì đây không? –
Chị ta hỏi.
Cái hộp màu vàng trên nắp vẽ
hình một con… không ra lươn, cũng nỏ phải chạch. Một con, giống con gì nhỉ? Khó
diễn tả quá! Trông quen quen mà cũng rất chi là lạ. Đầu tiên cứ ngỡ đó là hình
vẽ xếp bích quy mẫu quảng cáo ngoài bao bì cho khách hiểu rằng bên trong hộp là
thứ bánh đúng i xì thế. Khi nom kỹ lại hóa ra không phải là xếp bánh quy. Hình
vẽ một “con vật” thì đúng hơn. Em mất công đoán già đoán non mãi, rồi chị ta
cũng mở hộp lôi ra ngoài cho xem tận mắt. Lúc ấy em sợ run cầm cập, sợ như năm
mười tám tuổi, đêm tâm hôn chồng cầm tay gí vào… của nợ!
- Ới giới ơi…
Em vô thức kêu ông giời một
tiếng. Mãi sau mới lấy lại được bình tĩnh, em hỏi:
- Chị ơi ! cái này để làm
gì ạ?
Chị ta nhìn em đầy vẻ thương
hại:
- Em nhà quê một mớ! Chưa nhìn
thấy bao giờ à? Cái này dùng đã lắm, giúp chị trước xong rồi chị cho em thử, cứ
là sướng nhất trần đời, sướng hơn của thật nhiều lần. Của thật bây giờ chán bỏ
xừ đi được! Vì các lão nhà ta cứ bia rượu lu bù, tưởng để tăng trưởng được giá
trị “kinh tế” lẫn chiến đấu, vô hình trung làm hại nó, làm nó bị yếu thêm, thế
có dở cho chị em mình không chứ!
Chị ta nằm ềnh ra ghế dài, kéo
váy, tuột cái quần con mỏng tang ném tót ra nền nhà, hổn hển dúi vào tay em cái
“của nợ”, và nói:
- Làm hộ chị đi, nhanh nhanh
vào, mạnh mạnh vào nhé! Đi em, mau!… Mau lên…
Nhìn hai bắp đùi chị ta to như
hai gốc cây cau vua đần đẫn, trắng phốp dạng háng ra xanh ngất một khu rừng...
Thấy vậy em đã hãi càng thêm hãi, đang sợ càng thêm sợ không dám mó vào cái của
khỉ kia nữa, vội buông tay và vùng bỏ chạy vèo qua mõm con chó becjê, suýt bị
nó vồ được. Mở cổng chạy ra đến hè đường thì gặp ngay ba đứa bạn buôn vừa hay
đang tung tăng mỗi dứa một đôi quang gánh đi đến. Thấy em chạy, cả ba đứa giơ
ngay ba đôi quang ra chặn lại:
- Chuyện gì mà lại chạy như
chồng đuổi thế kia. Cái con này? Quang gánh đâu?
Em vừa thở vừa nói:
- Ở trong nhà kia.
- Chuyện gì trong ấy mà mày phải
bỏ quang gánh mà chạy? Lại gặp thằng cha đổi vỏ lon bia hử?
- Không! Đây là bà, không phải
ông!
- Bà thì việc gì mày phải bỏ cả
quang gánh mà chạy?
Bà ấy thuê… thuê tao làm…
- Làm gì, lau sàn nhà hay lau
cửa kính? Sao không làm mà lấy tiền công?
Bực quá, em gắt lên:
- Ba đứa mày muốn thì vào mà
làm!...
HXH
HXH