Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                           

                                Phần 1

                             Cõi âm (50)

 

Tiếp theo

Anh công nhân lái xe xí nghiệp chế biến dược liệu, chuyến nào chở cành cây, lá thuốc về nhập kho cũng thấy thừa ra so với hoá đơn vận chuyển vài ba yến, thậm chí hàng tạ. Nơi xuất, xuất nhầm chăng? Nỏ phải thế! Số bao hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ, đương quy... bốc lên xe bao nhiêu, lúc giao trả kho vẫn đầy đủ như đếm đầu lợn con rồi mà khi nhập kho vẫn dư thừa vài yến. Có chuyến hàng tạ, lạ thế chứ! Bởi sân phơi, lò sấy mãi tít trên rừng xanh núi đỏ, nơi gieo trồng dược liệu, trên đường vận chuyển, xe phải vượt sương rừng mưa núi, qua sông qua phà hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ... “các hắn” tự hút ẩm mà tăng cân. Có thế mà nghĩ mãi mới ra. Cái đầu... cái đầu mình sao nó chậm tiến hóa quá đi, chậm hiểu quá đi”! Nếu đem nhập tất trả kho thì phí của giời… ơi quá. Lái xe Phi đành phải chuẩn bị sẵn vài chiếc bao tải để chuyến chuyến rút ruột “công trình” mỗi bao một ít gọi là, để có vài yến bán cho dân buôn thuốc bắc phố Lãn Ông lấy tiền bỏ túi! Dân gian chẳng có câu hay ra phết là gì: “Làm nghề nào ăn nghề ấy”. Chí phải. Vậy cho nên lái xe Phi cũng phải chở hàng gì ăn bớt hàng ấy vậy; chở hoài sơn ăn bớt hoài sơn, chở bạch truật ăn bớt bạch truật, chở đỗ trọng ăn bớt đỗ trọng, chở táo Tàu ăn bớt táo Tàu…

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

 

                               Phần 1

                            Cõi âm (49)

Tiếp theo

Sáng hôm sau tân cụm trưởng Phùng Văn Phi “chấp chính” ngay. Tính khí Phi thường nóng hôi hổi vậy. Công việc không làm ngay để đấy sợ ôi, miếng ăn không ăn ngay để đấy sợ nó thiu! Phi đảo quanh địa bàn mình phụ trách một vòng. Phi luồn ngõ trước. Phi lách ngõ sau. Phi đăm chiêu ngắm cái ao tù. Phi rẽ vào kiểm tra cái nhà xí, rồi sang vặn vặn cái vòi nước công cộng. Đếm đếm cái cột dèn, xoạc gang tay đo đo cái rãnh thoát nước, sải bước chân đo chiều rộng đoạn vỉa hè… Trông thấy mấy chiếc xe ôtô đang đậu cân, bán vôi xây bên đường. Phi lừ lừ đi đến hất hàm, hỏi:

- Này! Các cậu ở đâu đến đây bán vôi?

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                  Phần 1

                               Cõi âm (48)

 

Tiếp theo

Cũng lúc ấy một người trong đoàn kéo chiếc thuyền đến sau hớt hơ hớt hải chạy lại:

- Chú Phong! Có phải chú Phong đấy không?

Tôi ngoái lại, đần người vì chưa nhận ra người vừa gọi mình. Ðang định lại trí nhớ, để nhớ thì mồm người đó đã cấp tập, liến thoắng:

- Chú mày không nhận ra anh à? Phi đây! Cụm trưởng khu dân cư số 60 ở ngõ Chín Rồng đây! Chóng quên nhau thế? Lần nào tớ đến thu tiền quỹ tổ, đến nhà đằng ấy cũng được đằng ấy cho uống rượu. Rượu táo mèo của đằng ấy có vị chua chua, ngọt ngọt, thơm thơm, mềm môi, uống vào lắm! Đã lắm!

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                Phần 1

                             Cõi âm (47)

 

Tiếp theo

Mới sản xuất thử một tháng mà thuốc lá đã chồng đống trong kho, ngoài bãi. Che bạt, che nilon từng đống những kiện, những hòm thuốc lá nhãn hiệu con vịt giời đang giang cánh định bay đi Năm Châu bốn bể mà chưa thể cất mình lên nổi, vì chưa có thị trường nào chào đón, tiêu thụ thứ chứa đầy mầm bệnh chết người ấy!

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                               

                                Phần 1

                            Cõi âm (46)

 

Tiếp theo

“Sẵn nong, sẵn né sẵn thằng bé ôm vào lòng”, một nhà máy cơ khí thừa hưởng từ các đời giám đốc trước nghỉ hưu bàn giao lại để Thó quản lý. Nhà máy chuyên sản xuất công cụ cung cấp cho hai ngành nông, lâm nghiệp của địa phương, không lời lãi nhiều nhưng cũng đủ nuôi nhau, còn có phần tích luỹ cho quỹ phúc lợi, qũy xây dựng các đoàn thể... Nghe một công ty môi giới nước ngoài xui khôn, giám đốc Thó làm một chuyến xuất ngoại tìm đối tác đầu tư liên doanh liên kết để làm ăn lớn. Liên doanh với chủ đầu tư người nước ngoài đang là niềm hy vọng của nhiều xí nghiệp đang gặp khó khăn trong cơ chế mở hiện tại. Cứ tưởng thiên hạ đem của biếu không chỉ việc ngồi dưới gốc cây há miệng chờ sung rụng vào mồm mấy ông đại lãn!

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

 

                               Phần 1

                            Cõi âm (45)

 

Tiếp theo

Thó có ông chú ruột bỏ làng vào xứ Nghệ làm ăn, lấy vợ sinh con đẻ cái trong đó. Con ông chú sinh ở đất chăm học nên họ đều học hành đỗ đạt và ra công tác cả ngoài Hà Nội. Một lần về thăm quê, Thó có địa chỉ của họ. Thó tìm đến thăm chơi, người em con ông chú nhận họ, còn Thó nhận… hàng. Một thời gian qua lại chén chú chén anh thân tình, người em họ tên Tho ấy cho Thó cái bằng tốt nghiệp cấp ba không dùng đến. Ðã có bằng cử nhân, thạc sĩ rồi thì ai cần gì bằng cấp ba nữa. Xin được cái bằng, Thó chỉ hạ cái dấu chấm xuống đít chữ O là được cái tên Thọ ngon lành. Ðội ơn cái dấu “chấm” thiên thần ấy mà Thó vừa loại bỏ được cái tên xấu xí vừa không mất công đi học bổ túc văn hoá ngoài giờ cho sau này Thó kiếm được cái bằng đại học tại chức ngon ơ ớ ờ để thăng tiến.

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                               Phần 1

                            Cõi âm (44)

 

Tiếp theo

Vị Phật thần thông nào đã cải tà quy chính được kẻ hỗn hào như Thó trở thành ngoan đạo hôm nay thật là điều lạ? Chả bù xưa kia, oản cúng trong chùa, gà cúng trong đình, nhà sư lơ là, cụ từ không để ý là bị Thó “đột kích” vào bê luôn cả con chui vào ruộng mía ngồi ăn. Thời học cấp hai, Thó học gần như hai năm một lớp, riêng lớp bảy phải mất ba năm. Chỉ được cái tài trộm vặt. Ði làm ở đâu thấy hở thứ gì là thó thứ ấy đem ra quán nước đổi lấy bánh rán, kẹo lạc, thuốc lá, nước trà để uống, ăn và hút. Thó chẳng làm đâu được lâu. Mấy án kỷ luật về tội thó vặt của công, của tư, bị thải hồi trả về địa phương. Sau đó chẳng ông uỷ ban xã nào dám chứng nhận lý lịch cho Thó đi thoát ly nữa. Thó lên thị xã ở theo diện KT3. Bẵng đi trên hai chục năm không gặp nhau, nay gặp lại, Thó bỗng có máu mặt sánh bằng thiên hạ giữa phố phường đông đúc, lại trở thành Phật tử ngoan đạo tu tại gia nữa! Thế này thì, cho dù chúng tôi có sống vài kiếp cũng chẳng thể theo kịp, sánh kịp Thó. Tôi đang định chào để ra về thì Thó ngừng tay gõ mõ, mặc nguyên áo dài nâu đứng dậy nắm lấy tay tôi vồn vã:

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ