Phần 1
Cõi âm (50)
Tiếp theo
Anh công nhân lái xe xí nghiệp chế biến dược liệu, chuyến nào chở cành cây, lá thuốc về nhập kho cũng thấy thừa ra so với hoá đơn vận chuyển vài ba yến, thậm chí hàng tạ. Nơi xuất, xuất nhầm chăng? Nỏ phải thế! Số bao hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ, đương quy... bốc lên xe bao nhiêu, lúc giao trả kho vẫn đầy đủ như đếm đầu lợn con rồi mà khi nhập kho vẫn dư thừa vài yến. Có chuyến hàng tạ, lạ thế chứ! Bởi sân phơi, lò sấy mãi tít trên rừng xanh núi đỏ, nơi gieo trồng dược liệu, trên đường vận chuyển, xe phải vượt sương rừng mưa núi, qua sông qua phà hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ... “các hắn” tự hút ẩm mà tăng cân. Có thế mà nghĩ mãi mới ra. Cái đầu... cái đầu mình sao nó chậm tiến hóa quá đi, chậm hiểu quá đi”! Nếu đem nhập tất trả kho thì phí của giời… ơi quá. Lái xe Phi đành phải chuẩn bị sẵn vài chiếc bao tải để chuyến chuyến rút ruột “công trình” mỗi bao một ít gọi là, để có vài yến bán cho dân buôn thuốc bắc phố Lãn Ông lấy tiền bỏ túi! Dân gian chẳng có câu hay ra phết là gì: “Làm nghề nào ăn nghề ấy”. Chí phải. Vậy cho nên lái xe Phi cũng phải chở hàng gì ăn bớt hàng ấy vậy; chở hoài sơn ăn bớt hoài sơn, chở bạch truật ăn bớt bạch truật, chở đỗ trọng ăn bớt đỗ trọng, chở táo Tàu ăn bớt táo Tàu…