Cuộc đời này đôi khi cần tính sổ
Mắc nợ ai, ai đó nợ mình
Chú dế mèn thao thiết gọi bình minh
Chim trên cành gieo ca mỗi sớm
Chia đôi bờ xa cách mấy lần nhau
Con tàu đi, xuôi ngược những con tàu
Mây tham vàng mây sinh đổ đốn
Tít mù sương đổi chút âm màu
Giông, rồi bão cưa lìa sấm sét
Cục đất đồi nằm mơ núi biếc
Biển pha màu đậm nhạt hạt mưa mau
Nhẩm tính mãi, nợ đâu sau, đâu trước
Thước đo khôn, cân đong dại... khó lường
Mây và gió có nợ nhau không nhỉ
Mà bão bùng dằn hắt bạc bài sâu
Dại khờ đến, khôn mải đi biền biệt
Hỡi triền đê uốn lượn mãi về đâu
Ơi hoang mạc đừng tượng đài hoang mạc
Tấn trò đời tiếp trước, diễn trò sau
Ai trà trộn khuyết nửa lòng sớm tối
Mặc xa trơ một đám bụi nhàu
Chân dép lốp bước đến mòn lối dép
Em tơ tằm dệt lụa khuấy mùa đau
Anh trả nợ, hay em trả nợ
Cõi ta bà bột giấy lẫn vàng thau
Thì trai ngọc mong gì tinh khiết
Cứ tiếp núi, tiếp đồi mà chôm chỉa
Cõng trên lưng khối nợ đầm đìa
Đồng lúa vàng rơm xơ lép thóc
Những lầu cao vây bủa bước chân nghèo
Hãy đợi đấy... sẽ rồi tính nợ!