Sóng cồn
cào vỗ hoang bờ cát
anh cồn cào đêm trắng Đồ Sơn
núi Rồng mười ngọn anh chỉ một
một mình anh chim sẻ lạc mùa
chim mỏi cánh đảo chiều Văn Úc
tia nắng vơi hút bóng con tàu
phía bờ xa tình em mấy khúc
khúc nào đầy trăm, khúc nào chín chục
thủy triều em mấp mé bờ anh
anh thắt lòng đợi dưới mái dù xanh
em không đến, con dã tràng bò đến
những mảnh vỏ sò, vỏ ngao, vỏ hến
sóng bào mòn trắng cát bờ phơi
em tự do giông bão tít mù khơi
xô vào anh
cả biển trời trống rỗng!