Viết sau
khi đọc “Linh Hồn Lang Thang” - tiểu thuyết của Nguyễn Nguyên Bảy
Anh chấp tất: mưa vùi
bão dập
biển sóng thần chà đạp
bờ đau
em có giỏi lật nhào
trái đất
đè bẹp anh, anh cũng
gật đầu
nhấn chìm anh trong
vòng sóng cuộn cào
em cứ việc sạt đồi nở
núi
vuông ngực gầy anh chịu
đựng: có sao
anh chấp tất: cầu vồng
rêu trơn, lửa cháy
đạn xé, bom rơi, sấm
nổ, sét gào,
em cứ việc B 52 quây
bom tọa độ
có tan thây, anh còn
lại linh hồn
anh! “Linh Hồn Lang Thang” dọc ngang trời đất
chỉ cho núi biết, sông hay: đâu quỷ, đâu ma
lịch sử vô tư, khó bề em che giấu
đuôi cáo già giấu mãi cũng thò ra !