Rớt ta ở lại giăng giăng chiều buồn
Ngoài trời chẳng bão mưa tuôn
Tưởng rằng xa, tưởng rằng quên
Cao Bằng chẳng chút nước non nơi mình
Hừng đông...mãi chửa bình minh
Trách con sáo đá đầu đình mải vui
Vườn thu nhẹ gót mây trôi
Cành bàng trút lá rớt trôi mảnh hồn
Người vui Bản Giốc, Động Ngườm
Mặc ta đứng trước Hồ Gươm dạt dào
Cao Bằng rừng rộng núi cao
Còn không thác nước ngọt ngào phần ta.