Gần nơi bọn em ở trọ có một nhà thơ. Ấy là nghe
bác chủ nhà thường chào anh ta như vậy mỗi khi gặp ngoài đường, chứ em đâu dám
to gan làm quen. Một con nhà quê mua đồng nát như em, nhà thơ ai người ta thèm
quen. Mỗi khi có vỏ lon bia, hộp đựng rượu hay đồ đồng nát gì gọi bán cho bọn
em bọn em còn phải mặc cả rều bọt mép mới mua được một mớ. Quen em có mà nhà
thơ xí hổ chết.
Đang thủng thẳng quẩy đôi quang gánh đi như dạo mát trên hè một khu phố vắng.
Khu phố ấy toàn nhà biệt thự mới được “trồng” lên đất ruộng lúa từ năm 2000. Ới
giời ơi! toàn nhà to vật vã, mỗi cái một kiểu mề gà lẫn dồi chó trông cứ lộn
tùng phèo các kiểu kiến trúc pha tạp, véo của ông Tây cái mặt tiền, bẹo của bà
Nhật cái mái ngói; hông ông Hồng (Hồng Kông), hậu bà Bắc (Đài Bắc) loạn
xì ngầu cái văn hóa học làm sang. Lúc ấy em đang thơ thẩn ngắm các kiểu nhà của
họ với hy vọng, nhỡ mai kia, giời ị vào đôi quang gánh cho ít tỉ đồng còn có
kiểu nhà mà xây, mà dựng cái biệt Thằng Cu Thự chứ. Bỗng nghe tiếng gọi mát mẻ
phía sau lưng: