Hôm ấy bọn em gồm bốn đứa cùng làng, đi hết ngõ này qua phố khác rạc hai
cẳng chân mà chẳng đứa nào mua được tý giấy vụn gì vào quang gánh. Tình hình
này khéo trưa nay chẳng có thứ gì đút vào dạ dày mất. Vòng vo thế nào trưa ấy
bốn đứa gặp nhau ở phố nọ. Bốn con nhà quê (người TP họ thường gọi chúng em
vậy) vứt quang gánh ngồi dưới bóng cây nhổ tóc ngứa cho nhau. Bỗng một ông đỗ
ịch xe máy sát sạt bọn em phanh đánh hự một cái rồi hất hàm hỏi:
Mảnh đất thổ cư chẵn 2 sào Bắc Bộ của nhà em được thừa kế từ đời các cụ
sinh ra bố chồng em. Sào Bắc Bộ bác biết rồi đấy. Hai sào vị chi là 720 mét
vuông bác nhỉ? Các bác thấy đất nhà em có mênh mông không? Vậy mà bị ông hàng
xóm tốt bụng “tóm” mất đến hơn 20m2 cứ ngon ơ! Ngon ơ với ông hàng xóm “tốt
bụng” kia chứ với nhà em thì ruột như bị xát muối các bác ạ!